Bố Tôi
Bố Tôi
Bố tôi là một cán bộ thuộc ngành Y hiện đã nghỉ hưu. Tôi là con trai lớn nhất trong nhà, theo nghề bác sỹ và đang công tác tại bệnh viện. Chẳng phải vì là con trai lớn thì phải nối nghiệp bố như đa số mọi người thường quan niệm, bởi bố tôi luôn chấp thuận cho chúng tôi tự do chọn lựa nghề nghiệp, theo khả năng và khuynh hướng của từng người.
Từ thưở nhỏ, tôi đã từng chứng kiến nhiều nỗi đau khổ của bệnh nhân, đứng cạnh bố mà bồi hồi, xúc động khi nghe họ than thở, kể lể biết bao điều, khi bố tôi thăm hỏi bệnh trạng mà họ đang mắc phải.
Tôi luôn hãnh diện và sung sướng khi được giúp việc này, việc nọ cho bố trong khi ông khám, chữa bệnh cho bệnh nhân. Lúc thì viết sổ sách, khi khác lại giúp bố tôi tra cứu tài liệu, hiểu biết nhiều hơn thì ông lại nhờ tôi giúp lấy thuốc cho bệnh nhân. Mỗi lần được gọi là tôi bỏ hết việc chơi đùa, mau mắn chạy lại, sẵn sàng giúp bố, lòng hân hoan và hạnh phúc vì nghĩ rằng mình cũng đang giúp cho một bệnh nhân mau khỏe!
Chẳng lời nào gọi là khuyên nhủ, dặn dò, giảng giải, chỉ cần ngày qua ngày nhìn thấy thái độ niềm nở tiếp đón, chu đáo, ân cần khi thăm khám, chữa bệnh cho bệnh nhân của ông, tôi đã học được thế nào là tấm lòng của một người thầy thuốc. Có những hôm giật mình thức giấc giữa đêm khuya, tôi vừa xót xa lẫn kính phục khi nhìn thấy phòng làm việc của bố tôi vẫn còn sáng đèn, chắc chắn rằng ông đang say sưa nghiên cứu những tài liệu cần thiết cho kiến thức chuyên môn của mình đến quên ngủ, và hầu như là thường xuyên!
Tất cả những điều ấy khắc sâu vào tim tôi, hình thành trong tôi nỗi ước mơ trở nên giống như bố tôi! Khi biết tôi chọn thi vào ngành Y, không nói gì, ông đã ôm tôi vào lòng thật chặt, mắt rưng rưng! Tôi hiểu ông đã xúc động biết bao khi có người con cùng ngành nghề, để cùng cảm thông và chia sẻ những nhọc nhằn cũng như hạnh phúc nghề nghiệp!
Cho dù bây giờ đã nghỉ hưu, nhưng bố tôi vẫn không ngừng làm việc. Sợ sức khỏe bị ảnh hưởng không tốt, chúng tôi khuyên ông nên nghỉ ngơi vì tuổi đã cao thì ông bảo: “ Không làm việc thì bố buồn lắm con à! Người bệnh vẫn còn cần mình, mình không giúp họ, trong lòng áy náy không yên! Con cũng hiểu rằng, giúp bệnh nhân mau khỏe là niềm vui, niềm hạnh phúc lớn nhất của người làm nghề Y! Lúc này bố vẫn đang sống khỏe, sống vui và sống có ích cho mọi người! Con đừng quá lo lắng cho bố! ”.
Vậy đó, Bố tôi lúc nào cũng là mẫu gương sống động của tôi!
dovaden2010
Nguồn ảnh: http://hanoimoi.com.vn/Uploads/tuanphong/2013/11/3/Untitled-2.jpg
Bố tôi... ^^
Trả lờiXóa:)
Trả lờiXóa