25/5/11

25/5/11 - - Chưa có cảm nhận - lượt đọc

Tấm Lòng

+A Tăng cỡ chữ =A Cỡ mặc định -A Giảm cỡ chữ


Tấm Lòng

Anh ra trường với tấm bằng tốt nghiệp chỉ được xếp vào loại bình thường “Đạt yêu cầu”. Được phân công tác về đây, anh luôn cảm thấy mình còn thiếu nhiều kinh nghiệm thực tế trong khi khám, chữa bệnh hoặc khi hội chẩn cùng đồng nghiệp. Anh rất ngại ngùng khi muốn trao đổi với mọi người. Anh chỉ tiếp xúc với các đồng nghiệp khi có công tác chung hay do công việc cần thiết; cũng chỉ vì anh sợ họ cười chê anh còn dở!

Các bệnh nhân thường chỉ đến với anh một, hai lần đầu rồi sau đó như biến mất, cho dù anh đã dặn dò hẹn tái khám. Anh vô cùng nản chí. Nhiều lúc anh muốn bỏ nghề, nhưng nhớ lại lời dặn dò của mẹ anh trước khi nhắm mắt lìa đời vì căn bệnh ung thư, anh nghe tim mình như nghẹn lại... 

Một hôm, cũng trong ca trực khám bệnh, đang lặng lẽ suy tư vì chưa có bệnh nhân nào vào khám, anh chợt nghe loáng thoáng giọng nói của một bà cụ: 

“- Hôm nay bác sỹ nào khám bệnh vậy cô?” 

“- Thưa bác ! Ca trực hôm nay là của... ” - tiếng cô điều dưỡng. 

“- À ! Tên của ổng trên bảng đây mà! Ổng có tấm lòng tốt lắm, rất tận tình với bệnh nhân, ân cần thăm hỏi bệnh đến nơi đến chốn, lại còn xin người bệnh góp ý thêm cho ổng nữa! Tui ráng tìm đến ổng xin khám lại đây!”. 

Thì ra đó là bà cụ đã làm anh mất mấy đêm thức trắng tra cứu tài liệu, khiêm tốn tham khảo học hỏi đồng nghiệp, quyết lòng chữa giúp bà khỏi một căn bệnh mãn tính, hôm nay quay trở lại tái khám.
......

Thời gian qua mau. Anh đã quên hẳn bà cụ. 

Đang viết toa thuốc cho bệnh nhân cuối cùng, anh chợt nghe loáng thoáng giọng nói của một bà cụ: 

“- Hôm nay bác sỹ nào khám bệnh vậy cô ?” 

“- Thưa bác! Ca trực hôm nay là của... ” - tiếng cô điều dưỡng. 

“- May quá! Tên của ổng trên bảng đây mà! Ổng có tấm lòng tốt lắm, rất tận tình với bệnh nhân, ân cần thăm hỏi bệnh đến nơi đến chốn, lại còn xin người bệnh góp ý thêm cho ổng nữa! Ổng chữa bệnh hay lắm!” 

“- Bác đến trễ quá! Chỉ sáng nay thôi, bác sỹ đã khám cho hơn 40 bệnh nhân rồi!” 

“- Tự tui ở xa quá, hoàn cảnh lại khó khăn! Bị kẹt xe, mãi đến giờ mới tới, hổng sao đâu, tui chờ được!” 

“- Nhưng mà, bây giờ đã gần 12 giờ... ” 

Anh giật mình. Mãi mê với bệnh nhân làm anh quên mất thời gian. 

Anh mở cửa chận lời cô điều dưỡng: “Cô cứ để bà cụ vào đi !”. Thì ra đó là bà cụ mà anh đã chữa giúp bà một căn bệnh mãn tính, mãi đến hôm nay mới quay trở lại. 

- Thưa bác! Bác cần khám lại hay là bác bị đau gì khác ạ?

- Dạ... tui hổng khám gì cả (!). Có chút cây nhà lá vườn biếu bác sỹ để cảm ơn đã chữa hết căn bệnh lâu năm của tui thôi. 

Anh xúc động, mắt bỗng rưng rưng... ! 

dovaden2010

Nguồn ảnh: https://2.bp.blogspot.com/-CagT3FmrD3U/WOEan8kHPpI/AAAAAAAAHKM/lpSDz0aMa8M1sBf0s-saVvTIu1dmuqWkwCLcB/s320/benhnhan.jpg

Thêm cảm nhận

Không có nhận xét nào:

* Đỗ Văn cảm ơn bạn vào thăm blog-lều cỏ!
- Đỗ Văn rất mong bạn ghi lại cảm nhận vào khung nhận xét khi đọc bài đăng ở trên!
- Bạn có thể copy link ảnh và dán trực tiếp vào khung nhận xét. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa (kể cả nhấn Enter-bạn nhớ xóa hết Enter sau link ảnh!).
- Bạn có thể gõ ký tự ở bên phải biểu tượng cảm xúc vào khung nhận xét.

:) :)) :-) :d :-d :p :>)
=)) ;( ;(( ;-( (o) [-( :-?
:o @-) (p) :-s (m) 8-) :-t
:-b b-( :-# =p~ $-) (b) (f)
x-) (k) (h) cheer