3/7/15

3/7/15 - - Chưa có cảm nhận - lượt đọc

Về Naoe trong "Đèn Không Hắt Bóng".

+A Tăng cỡ chữ =A Cỡ mặc định -A Giảm cỡ chữ

Về Naoe trong "Đèn Không Hắt Bóng"

Dẫn:

Với hiểu biết nông cạn của tui, tui thấy rằng tui hiểu tui đã khó, hiểu được người khác càng khó, hiểu một nhân vật trong truyện lại càng khó hơn nữa!

Và cũng nông cạn như thế, tui hiểu rằng:
1. Sống và chết đẹp là sống và chết cho mọi người.
2. Sống và chết theo tinh thần võ sĩ đạo là sống và chết trong danh dự.
3. Hiến thân cho Y học nghiên cứu một chứng bệnh là hiến xác sau khi chết vì chứng bệnh đó cho ngành Y nghiên cứu.

Từ những hiểu biết nông cạn trên, khi đọc tác phẩm "Đèn Không Hắt Bóng", tui nảy sinh cảm nhận vô cùng tào lao; vì là cảm nhận quá tào lao, riêng tư nên tự sự "Tận cùng của vực thẳm tối tăm!" cũng là tào lao và riêng tư; ai đó vô tình, ngẫu nhiên đọc bài viết này, chỉ nên cười khẩy thốt lên "Đồ tào lao!", và đương nhiên là không bàn luận!

Hì hì hì...
---

“Tận cùng của vực thẳm tối tăm!"

Ta còn lạ gì "Đèn không hắt bóng” – đèn dùng trong phòng mổ, không hắt bóng vật bị chiếu, giúp cho mọi cuộc phẫu thuật được thực hiện một cách hoàn hảo để bảo đảm sự thành công; mọi vật được nó chiếu tới đều bị phô bày trần trụi đến chân tơ, kẻ tóc. 

Nhưng nó không thể chiếu sáng cho chính nó. Phía sau nó và phía trong nó vẫn là bóng tối tận cùng mà không có bất cứ loại đèn nào chiếu sáng nổi, không có bất kỳ một tia sáng nào chiếu tới nổi!

Ta là một bác sỹ phẫu thuật có tài; tên tuổi của ta sẽ rực rỡ, danh tiếng của ta sẽ chói sáng trong ngành y quốc gia, và có thể là cả trên quốc tế do những thành công vượt trội của mình. Ta hoàn toàn chắc chắn về điều đó. Danh vọng, tiền tài và mọi thứ cao trọng khác hầu như ta đã nắm chắc trong tay. Ít ra ta cũng là thần tượng của bất kỳ người nào khi bắt đầu bước chân vào ngành y với bao ước mơ tốt đẹp, đầy tràn sự hăm hở và bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ. Ta có quyền tự hào về bản thân, tự hào với tất cả mọi người và với cuộc đời.

Nhưng tất cả đã sụp đổ khi ta phát hiện ra mình mắc phải một chứng bệnh nan y, đang âm thầm phát triển. Nghiệt ngã thay, lại là chứng bệnh nan y mà ta đang nghiên cứu!

Ta, với tài năng của mình, chưa thất bại với bất cứ bệnh nhân nào, lại phải đầu hàng trước căn bệnh của chính mình! Ta, ngày qua ngày nhìn thật rõ cái chết đang tiến đến với mình, chậm chạp nhưng chắc chắn, mà không có cách gì tránh khỏi!

Ta phải làm sao đây -hỡi Naoe!, một bác sỹ phẫu thuật tài hoa, với những ngón tay mềm mại nhất, tinh tế nhất, nhạy bén nhất; với những kiến thức gần như hàng đầu về y học và chứng bệnh này mà ta đang có?

Ta đang từ đỉnh cao ngất ngưỡng, vụt rơi vào vực thẳm khôn cùng. Than ôi! Tất cả đã chấm hết, chỉ còn lại bóng tối bao trùm. Những cơn đau đớn quằn quại của căn bệnh, như những cái nhếch môi cười của Thần Chết, từng ngày hành hạ lòng tự tôn của một bác sỹ tài hoa là ta! Còn ta, ta chỉ biết sượng sùng, đau khổ trơ mắt ngó mà không thể làm gì!

Những cơn đau của thể xác không thể sánh nổi với cơn đau triền miên của lòng ta! Ta sống mà như đã chết! Không, sự chết tồn tại rất thật ngay khi ta đang sống; ta đang chứng kiến, đang sờ mó, đang nắm nó trên tay!

Nếu như mọi người biết được tình trạng của ta thì sẽ ra sao? Ta có chịu đựng nỗi ánh mắt tiếc nuối của người thân, ánh mắt thương hại của đồng nghiệp, ánh mắt hả hê, vờ ra vẻ đồng cảm của những kẻ ganh ghen, ánh mắt dè bĩu và chê bai của dư luận? Ai là người có thể chung chia được sự đau đớn triền miên trong ta, với ta? Không có ai, và mãi mãi cũng không bao giờ có một ai cả!

Ta chọn cách tốt nhất cho ta, đó là im lặng, lui về một nơi tầm thường, lạnh lùng quan sát cái chết đang lớn dần lên; để rồi từng ngày, từng ngày qua đi, Thần Chết trở nên người bạn thân thiết duy nhất của ta. Dù ta có trái tính, trái nết đến thế nào, hắn vẫn kiên nhẫn tâm tình với ta hàng ngày trong sự hả hê, khinh bỉ chân thành nhất!

Thế là sự sống quanh ta ngày càng trở nên rõ ràng, trần trụi như dưới ánh đèn phẫu thuật! Còn sống thì cứ sống, chưa chết thì sống tiếp, không sống được nữa thì chết! Khi ta chưa đến lúc chết thì ta cứ sống, cứ làm việc theo trách nhiệm, theo thỏa thuận, theo nhu cầu cuộc sống đời thường của ta!

Dù ta đã cố gắng chống cự, ta vẫn bị thất bại, vẫn bị ngã quị đầu hàng để tìm đến với rượu và ma túy cho qua cơn đau đớn, nỗi đau của thể xác lẫn nỗi đau nội tâm, đã đến lúc ngày càng khủng khiếp và kéo dài hơn. Rượu và ma túy rốt lại chỉ làm tăng thêm bản năng tình dục trong ta, vốn là nhu cầu luôn có sẵn trong bất cứ người đàn ông nào, dù với ta, tình dục chỉ để tìm quên, chỉ để ta thấy ta còn đang là chính ta; dù rằng, rượu và ma túy càng làm cho cái chết mau đến với ta hơn! Điều đó, hơn ai hết, ta biết rất rõ! Đã đau, ta càng đau thêm, đau đến tận cùng! Và cũng tăm tối đến tận cùng!

Từ đây, bắt đầu mở ra những trang đầu tiên của “Đèn Không Hắt Bóng” họ viết về ta, trần trụi, dửng dưng…

Nhưng cuối cùng, ta vẫn có thể cao ngạo ngẩng cao đầu vì chính ta đã chủ động chấm dứt sự sống chứ không phải tay Thần Chết tự phụ kia! Ta không thất bại trước Thần Chết! Lòng tự tôn của ta đã được thỏa mãn!

Hơn thế nữa, ta còn tìm thấy một tình yêu tuyệt vời làm tâm hồn ta rung động! Tảng băng đã chảy! Cánh cửa đã mở! Tia sáng đã chiếu tới! Nỗi khát khao bị che lấp tận đáy sâu tiềm thức mong muốn sự sống tiếp tục lưu truyền đã trổi dậy! Từ trong ta!

Thần Chết đã thất bại. Với Ta!

Tận cùng của vực thẳm tối tăm, là chính cái đối nghịch với nó!

------------
dovaden2010

Thêm cảm nhận

Không có nhận xét nào: