10/1/12

Nghiệp?




Nghiệp?

Cô nằm đó, bất động. Thân thể tàn tạ, khẳng khiu. Còn đâu sắc dáng hoa khôi nổi tiếng một thời! Giai đoạn cuối của S! Không thể giấu diếm được ai nữa , chỉ còn con đường tự tử. Cô cười cay độc : “Nhưng ta trả thù đời cũng khá đủ rồi!”. Cô có tội tình gì mà thằng bồ khốn nạn lại lây nhiễm cho cô? Còn cô, như Tử Thần cuồng loạn, gieo rắc cái chết cho khá nhiều người!

Cô luôn cáu kỉnh, dễ kích động, và thầm ghen tị với người nữ điều dưỡng duyên dáng, vẫn ân cần chăm sóc cô mỗi ngày, vẫn nhẹ nhàng khuyên cô nên sống có ích. Cô cay đắng thầm nghĩ : “Mụ đó có bị nhiễm như mình đâu mà biết! Ta không cần ai thương hại!”.

Nhưng cho dù cô có cáu kỉnh, khó chịu đến đâu, “Mụ” điều dưỡng cũng vẫn ân cần, chu đáo, nhỏ nhẹ. Đến một hôm, nỗi cay đắng trong cô tràn ra thành lời, xối xả tuôn vào mặt “Mụ” điều dưỡng. “Mụ” điều dưỡng nhìn cô, cười buồn:

- Một bệnh nhân S, vì muốn trả thù đời, đã cố tình làm tôi bị nhiễm bằng 1 mũi kim tiêm. Ta cùng chung cảnh ngộ, cô à!

Cô tròn mắt, sững sờ!

Từ đó ...

dovaden2010

Nguồn ảnh: https://2.bp.blogspot.com/-q4LDef5Sfy4/WOER6m9tUBI/AAAAAAAAHIo/tfglVVVugbQ7e4jLpjcjULA8YhOm5d4bACLcB/s320/nghiep.jpg

2 nhận xét:

... nói...

chọn lựa...

Đỗ Văn nói...

Ai rồi cũng có lúc phải tự buộc mình chọn lựa, em à :)

Đăng nhận xét

Đỗ Văn chào bạn!
Khi viết nhận xét xong, bạn có thể copy và dán trực tiếp link ảnh vào khung nhận xét; bạn nhớ xóa hết enter sau link ảnh.
Đỗ Văn cảm ơn bạn đã vào thăm blog-lều cỏ!