Chú Bé Vé Số
Chú Bé Vé Số
...
Nó đi như chạy, cố rảo nhanh từ phố này qua ngõ khác, từ nhà hàng sang trọng đến quán cóc ven đường. Nó phải kiếm cho đủ hai trăm ngàn đồng để trả tiền viện phí cho bạn nó…
Hai chú bé nhà quê côi cút, ra thành thị mưu sinh, cùng cảnh ngộ nên coi nhau như ruột thịt, dù chẳng đồng hương, “đồng khói”!
“Đã nghèo còn gặp cái eo”! Bạn nó, cố chạy theo tên ngồi hon-da mua vé số “đểu”, vừa bị mất toi năm chục tờ vé số, vừa bị té gãy tay, phải đi cấp cứu!
Đến bệnh viện lại trúng ngay ngày “xui”, nạn nhân không biết ở đâu ra mà nằm la liệt, người thân chen chúc; “bà” bác sỹ cấp cứu cứ “nhăn như khỉ ăn ớt”, cười không nổi! Thiệt tình, đúng là “đã bị cái eo thì cho tong teo” luôn!
…
- Tiền nhập viện là hai trăm ngàn, tụi nhóc bay có tiền đóng viện phí không?
- Dạ… dạ… để con ráng gom tiền, bác sỹ làm ơn cho bạn con nhập viện!
...
“Trời đất! Mới bó bột thì làm sao về luôn cho được!” - Nó lo bán vé số mà vẫn không thể quên cái “bà” bác sỹ khó ưa!
Đến chiều, nó mới chỉ gom được hơn trăm ngàn… “Thôi thì ráng năn nỉ bác sỹ chứ biết làm sao!” - Nó chặc lưỡi, lắc đầu…
Nó ngập ngừng bước vào. Phòng cấp cứu lúc này chỉ còn vài ba bệnh nhân đang được theo dõi, thật yên tĩnh!
- Thưa cô, bạn con bị gãy tay hồi sáng…
- À! Bạn con nhập viện rồi mà! - Cô điều dưỡng cười.
- Dạ! Nhưng mà con… dạ! Tiền nhập viện… con gom chưa đủ! - Nó gãi đầu, e dè...
Cô điều dưỡng ngạc nhiên, rồi phì cười:
- Con chưa biết gì ha? - Nó ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn cô điều dưỡng.
- Cứ an tâm đi cậu nhóc! Tiền nhập viện của bạn con, chị bác sỹ cấp cứu hồi sáng đóng hết rồi, “chỉ” còn dặn cô nhắn lại với con là tụi con khỏi phải trả lại tiền, “chỉ” giúp luôn đó!...
Nó đứng như trời trồng, nhớ lại cái “bà” bác sỹ khó ưa kia mà nước mắt lưng tròng…
dovaden2010
Nguồn ảnh: https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg_-1x-XZ2Wnxna29pcyOhNSVAyGJtpUiW0OpKjDtU-_LjLOtnATDy-adQMmGTa73A5YARgJufjsShoD3Ehm9-zeugS50g_XSUil-3krohaJOjSLlAg5_ozM8FZW3u7VwvAjTNxINbRADUa/s320/chubeveso.JPG
(f)
Trả lờiXóa:)
Xóa